Sunday, August 30, 2009

Cô gái bán nửa thân xác

Cô gái bán nửa thân xác


Những ngón tay điêu luyện, tinh quái của người khách lướt nhè nhẹ lần vào, lần vào dưới lớp áo pull nữ mõng manh, xoa xoa lớp da bụng mịn màng, lấn dần lên, rồi bật tung nắp áo ngực che đậy bộ ngực tròn trịa, nõn nà, bàn tay nhám nhúa đó lướt qua lướt lại nhiều lần trên đôi bồng đảo màu trắng dịu, mềm mại, mát rượi, bàn tay tiếp tục xoa tròn, bò trườn, đung đẩy, đè nén khiến núi đôi căng cứng hết mức, rồi khuôn mặt của người khách như điên dại hẳn áp hẳn vào hai hạt đỉnh hồng, cả mắt, mũi, miệng, phả nóng hơi bia nóng làm ướt át hết vùng ngực của cô gái! Các giác quan của người khách dường như được huy động! Như người ông đói vợ ! Như con đực động cỡn, khát tình ! Cô ả chịu đựng, vẻ buông xuôi, ngã tựa hẳn vào lòng của người khách, như phó mặc cho số phận đen đủi, nhưng mắt lại lim dim với hơi thở gấp, nặng, trộn lẫn cùng chuỗi âm thanh phát ra nghe ư ử, nhỏ nhỏ, ngắt quãng, cô gái chìm đắm trong giây phút thụ hưởng với cái cảm giác lâng lâng, thích thích, sương sướng l Bàn tay của người khách khéo léo, nâng niu, vuốt ve, mân mê, mơn trớn chuyễn hướng lần xuống, lần xuống, rồi sâu hơn nữa, lướt nhẹ qua eo, vùng bụng, rốn. Cô ả vẫn chìm đắm, mênh man, thụ hưởng, bổng bàn bay đột ngột vượt nhanh qua giới tuyến, luồn qua lớp quần jean dày, luồn qua lớp lụa mõng. Người khách trườn bừa mơn man, cần mẫn trên vùng chồi non mơn mỡn, rồi trợt chuồi xuống, ngấp nghé, đu đưa bên bờ vực, run run một nhịp điệu: ướt át mà quyến rũ và nhầy nhụa bởi mùi vị đàn bà !
Mùi hương nước hoa đậm đặc của gái làng chơi còn thỏang hương đồng nội. Tiếng rên học nghề vẫn chưa che lấp hết cảm xúc giới tính, khát vọng yêu của tuổi đôi mươi. Họ, không phải chỉ một, mà là cả hai người: nam và nữ, quyện chặt lấy nhau thành một, đi tìm cái cảm giác đê mê, khóai lạc! Bổng cô gái yếu ớt từ chối nhục cảm, cố chặn bàn tay người khách lại :
- Đừng anh ! Dừng lại đi anh! Đừng…! Đừng…! Đừng… thầy, em hết chịu nỗi ! Em muốn chỗ đó dành cho người em yêu !
Người khách như đụng phải lửa, rút tay lại, rồi như nghĩ ngợi một điều gì đó, tự khui bia rót ra ly uống, đốt thuốc rít liên tục, bia nốc ừng ực một mình, không buồn cụng ly lách cách với những cặp khác trong phòng như lúc mới vào. Tiếng nhạc vẫn xập xình, , hình ảnh karaoke trên màn hình nhảy múa, rối tung, nghiêng ngã bởi vài ngọn đèn mờ ảo, lúc tối lúc sáng! Mọi đạo lý hình như đảo lộn hết trong cuộc sống nghiệt ngã này !
- Em đã nhận ra thầy ngay từ đầu…. Không ngồi với thầy thì cũng ngồi với người khác, để có tiền boa mà sống! Tiếp viên ở đây không có lương, chỉ có tiền boa, được tiền boa qua đổi chác, mua bán sòng phẳng. Đời em sao mà lắm lúc chán ngắt, tẻ nhạt, buồn nôn, nhưng cũng có vài lúc thấy hưng phấn, thích thích. Cái thích sinh lý của tuổi đôi mươi sung mãn, bị đòi hỏi, cần phát triển, đột phát !
- Tôi xuống địa phương này đã gần hai tuần dạy lớp tại chức cho cán bộ, đây là những ngày cuối, người ta dẫn tôi đi chiêu đãi…. Trước em học lớp nào của tôi vậy ?
Cô ả trong tư thế vẫn ôm người khách nói với vẻ chua chát: thầy cần gì phải đính chính hay hỏi này hỏi nọ ! Những người có tiền, có chức có quyền, đức cao trọng vọng trong xã hội trốn vợ, trốn con cũng thường đến đây! Họ có nhu cầu ôm, họ bảo là tìm thư giản sau giờ làm việc, họ coi đây là hiện tượng bình thường trong một xã hội đang phát triển, nhưng người mà nghiêm túc, đạo đức như thầy …. thì em hơi bất ngờ!
- Tôi cũng là con người, cũng có những thèm muốn đời thường, nhục cảm… Nếu không thì sao là con người!
- Em biết. Em có nói gì đâu !
- Cô gái tiếp tục đốp chát:
-Thầy không xào, nắn thì thằng khác cũng xào nắn, cũng vậy thôi ! Em bán, chúng mua. Có điều trước kia lúc học lớp 11 bọn con gái tụi em rất quí mến , ngưỡng mộ thầy Vì thầy, vui tính, hòa nhã, giảng bài thuyết phục…., nhưng sau này ra đời em mới biết những điều trong sách vở thì chỉ ở trong sách vở ! Thầy biết không, thầy đã từng dạy em điều hay lẽ phải, những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Dạy thơ văn, rồi Nàng Kiều trong áng thơ bất hủ của Nguyễn Du, Nàng Kiều ấy ám ảnh em. Mà cũng lạ thiệt, áng thơ Nôm được khen hay số một của VN lại viết về một con điếm! Một con điếm Tàu hóa thân Việt Nam! Đó là điềm xấu cho số phận những cô gái VN như tụi em. Thầy biết không.... !
- Tôi muốn mời em đi ăn đêm.
- Trong giờ làm không đi được đâu thầy! Phải sau 12 giờ đêm vắng hết khách mới được về, lúc đó tiếp viên muốn làm gì thì làm !
- Em không đi với khách bao giờ à ?
- Thầy hỏi gì!? Đi chơi với khách hay là đi khách !
- Đi khách?
- Cũng có lúc, khi cần tiền! Đời em còn gì nữa đâu, nhất là từ khi em bán cái quí nhất của mình cho một ông quan đầu tỉnh với giá 500 đô, em thật sự chỉ cầm được 4 triệu, về đến nhà thì mẹ em đã mất vì không đủ tiền để kịp chuyễn lên bệnh viện thành phố. Nhưng giờ thì không, em giữ nửa phần còn lại của mình cho người em yêu!
- Em đã làm nghề này được gần một năm ở cái thành phố nhỏ miền biển này. Em đã bỏ quê, bỏ dòng sông êm đềm, bỏ kênh rạch hiền hòa ra đi. Con gái quê em bỏ quê lên tỉnh nhiều lắm, rồi mỗi đứa một cuộc đời. Ba má em làm ruộng lam lũ suốt đời, ra đồng từ lúc trời còn mịt tối, hết ngày, về nhà cũng trời mịt tối. Nhưng rồi cũng vẫn nghèo đói, bệnh đau! Gia đinh vẫn cố cho em đi học, nhưng tiền đóng mỗi năm một cao hơn , rồi cái ăn, cái mặc, những nhu cầu mới ở tuổi mới lớn. Cuộc sống ở nông thôn sao mù mịt, đen đủi quá ! Bọn em muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn. Một số bạn ở cùng xóm em đã tìm đến các công ty môi giới ở Sài Gòn, rồi có chồng Hàn Quốc, Đài Loan! Có đứa cũng giúp được cha được mẹ làm lại cái nhà, hạnh phúc, nhưng đứa khác thì không, khổ đau ! Em thì đến cái thành phố nhỏ này . Lúc đầu thì bưng bê ở quán cà phê, nhưng lương ít lắm, không đủ trả tiền thuê nhà và những chi tiêu khác. Rồi “ ôm “ trở thành phong trào. Quán cà phê em làm cũng thành quán cà phê ôm, ghế bố ôm ! Em xin làm tiếp viên quán bia, bia ôm. Chừng nào xuống sắc quá thì sẽ chuyễn qua quán rượu ôm, ở gần đây cũng vài cái, lọai quán này dành cho dân xích lô, ba gác…. Vài nhúm người nam nữ ngồi túm tụm lại, đĩa cóc ổi, chai rượu đế xoay vòng với bài vọng cổ buồn. Lúc đó chắc cũng là lúc tàn tạ của cuộc đời!
- Cho cái phiếu tính tiền, đi về. Cho mỗi em 50.000đ …. Anh chủ xị của nhóm nói thế.
- Người thầy len lén lấy ra mấy tờ giấy bạc xanh xanh vò vò trong tay nhét thêm vào tay cô gái. Chắc đó là tiền người ta trả công cho đợt dạy học hai tuần và người thầy muốn trả lại riêng cho cô gái. Không biết là do thương cảm cho số phận cô học trò nghèo ngày nào, hay là trả cho cô gái trẻ xinh đẹp bán nửa thân xác của mình ở chốn mua vui này. Và cô gái tiếp nhận những tờ giấy bạc ấy một cách tự nhiên, cái cần cho cơm áo hàng ngày của mình!
- Thầy muốn nghe em kể tiếp thì ra Quán cơm Âm phủ sau 12 giờ đêm. Ra khỏi quán, tới ngã tư, kêu xe ôm, trả 5000 đồng, họ sẽ chở, xe ôm nào cũng biết. Đó là cái quán ăn bán cho khách đi làm đêm, những người được coi là cặn bã của xã hội, những con ma đêm ! Đêm khác cũng được, sau 12 giờ đêm nếu thầy vẫn chưa về thành phố. Em và bạn trai em sẽ mời thầy ăn đêm ở đó ….!? Bồ của em, à chồng của em, trước cũng ở nông thôn, hiền khô, cục mịch, giờ chạy xe ôm, thì hơi dữ, như một con thú hoang bị thương tật…. , anh ấy bảo vệ em. Bởi vậy em chỉ bán nửa thân xác của mình, còn một nửa em hứa giữ lại cho anh ấy. Em thương anh ấy lắm, nhưng em không còn được quyền đòi ai đó yêu thương lại mình !
- Nhưng nói trước, thầy mà léng phéng, anh ấy ghen, dám chém thầy lắm đấy.
Ông thầy giáo lọang chọang bước ra cửa, xiêu xiêu vẹo vẹo, ngã ngã nghiêng nghiêng như cuộc đời dạy học ngã nghiêng của mình vậy…. !
( Có hứng sẽ viết tiếp_ Quán cơm Âm phủ ! Hi hi ! )

No comments:

Post a Comment